Tha Thứ Được Cho Người Khác Cũng Chính Là Tha Thứ Cho Bản Thân Mình

20:36 |
Một người cứ hay giật mình tỉnh dậy vào ban đêm , vì một giấc mơ cứ lặp đi lặp lại trong đầu. Anh ta thấy mình bơi trong một cái hồ , bơi giỏi như một vận động viên. Tuy nhiên , cái hồ rất rộng mà tay chân anh ta thì mỏi rã rời, anh ta khó lòng bơi tới được bờ. Bỗng nhiên , cha anh ta chèo thuyền đến gần , đưa tay ra , nói anh ta bám lấy. Anh ta nhớ lại hồi nhỏ thường bị bố la mắng , thậm chí đánh đòn , nên mỉm cười nhẹ và nói : “Cảm ơn bố , cứ kệ con!”.
Anh ta bơi tiếp , cố hết sức hướng về phía bờ. Rồi anh ta nhìn thấy một người khác chèo thuyền lại gần. Ðó là cô em gái. Cô em gái quăng một chiếc phao cho anh ta và bảo : “Anh dùng phao đi!”. Nhưng anh lại nhớ về rất nhiều lần cô em gái hỗn hào ương bướng cãi lời mình , anh ta lại lắc đầu và xua tay.


Sau những cố gắng mỏi mệt , sau cùng anh ta cũng bơi vào được đến bờ. Anh ta nằm vật ra trên một bãi cát ướt , sự mỏi mệt làm đầu óc trở nên mơ hồ , còn tay chân thì không còn cử động nổi. Có một đám người tụ tập quanh anh ta. Khuôn mặt nào anh ta cũng thấy quen thuộc. Ðó là gia đình , họ hàng , bạn bè của anh. Người thì muốn đưa anh vào bệnh viện , người thì muốn đốt lửa sưởi ấm cho anh, người thì muốn lấy bộ quần áo khô và khăn cho anh lau… Nhưng cứ lúc mỗi người định giúp anh , anh ta lại nhớ lại những việc người đó cư xử không tốt với mình. Và “Thôi , cảm ơn”- Anh ta lại nói – “Cứ kệ tôi”. Anh gượng dậy , quần áo ướt sũng , dính đầy cát , tay chân rã rời , mỏi mệt đi xa khỏi đám đông.

Sau khi liên tiếp gặp thấy giấc mơ đó trong vòng vài đêm , anh ta liền đi hỏi bà mình, người duy nhất chưa bao giờ làm điều gì không tốt với anh , và người mà anh luôn tin sẽ không bao giờ làm gì không tốt với anh cả.
– Bà không phải là người biết ý nghĩa của những giấc mơ – bà anh nói vậy – Nhưng bà nghĩ cháu đang để trong đầu quá nhiều bực bội và hằn học.
– Bực bội ư? Hằn học ư? không thể nào ! – Anh ta kêu lên – Nếu có thì cháu phải biết chứ!
Bà của anh ngồi yên và bình tĩnh đáp :
– Những mệt mỏi của cháu và hồ nước trong giấc mơ chính là những gì cháu đang phải cố chịu đựng trong tâm trí cháu. Cháu cần sự giúp đỡ , cháu cần được quan tâm , nhưng cháu thấy không ai đủ tốt cho cháu tin cậy. Cháu đã bơi được tới bờ một lần ,rất tốt, nhưng những lần khác thì sao ? Sự tha thứ không phải là những điều mà chúng ta tặng cho người khác , mà là chúng ta tặng cho chính mình đấy thôi. Vì khi chúng ta không tha thứ cho người khác, có phải là chúng ta đã xây dựng trong tâm não mình những bực tức và chúng càng ngày càng lớn đó không?


Có một câu nói: “Bạn không phải là người toàn hảo , nên bạn sẽ có những sai trái. Nếu như bạn tha thứ cho những sai trái của người khác đối với bạn , bạn cũng sẽ được những người khác tha thứ cho những sai trái của bạn”. 
Xem thêm…

Làm Việc Tốt Thì Cứ Hãy Kiên Định Với Suy Nghĩ Của Mình Nhé Bạn

20:25 |
“Hầu hết mọi người đều như nhau. Những suy nghĩ của họ là quan điểm của người khác , cuộc sống của họ là một sự bắt chước , cảm xúc của họ là một câu trích dẫn.”– Oscar Wilde.

Xem thêm các bài viết khác về nghệ thuật sống:
- Hãy Lắng Nghe Lời Của Trái Tim Và Đi Theo Con Đường Mà Nó Mách Bảo
Tha Thứ Được Cho Người Khác Cũng Chính Là Tha Thứ Cho Bản Thân Mình

Khi đọc quyển truyện Gasby vĩ đại của Scott Fitzgerald , tôi rất tâm đắc với đoạn truyện mở đầu: ” Khi tôi vẫn chưa đến tuổi trưởng thành , Tôi dễ bị nhiễm các thói hư tật xấu hơn bây giờ , cha tôi có khuyên tôi một điều mà tôi nhớ mãi cho đến bây giờ: Khi nào con định phê phán người khác thì phải nhớ rằng không phải ai cũng được có những thuận lợi như con cả đâu. Ông không nói gì thêm , nhưng vì hai cha con chúng ta xưa nay vẫn rất hiểu nhau , mà chẳng cần nhiều lời nên tôi vẫn biết câu nói của ông còn nhiều ẩn ý khác. Vì vậy tôi không thích nhận xét một ai hết. Lối sống ấy đã mở ra cho tôi thấy nhiều tính cách kỳ quặc , nhưng đồng thời khiến tôi trở thành nạn nhân của nhiều kẻ chuyên quấy rầy người khác.”


Tôi cũng rất thích một đoạn trong truyện Doraemon , đó là mỗi khi mà Nobita và Doraemon lạc tới một thế giới khác , bất luận thế giới như thế nào , thì ở nơi đó cũng có những nhân vật tốt bụng dáng na ná Nobita , Xuka , Xeko , Chaien… nhưng tình cảm lại có thể khác biệt. Điều đó luôn khiến tôi mỉm cười.

Cuộc sống này cũng vậy….Ở đâu đó ngoài kia là những người có thể rất giống ta. Ở đâu đó ngoài kia là những con người có thể rất rất khác ta. Có người thích tụ họp với bè bạn. Có người thích rong chơi. Có người chỉ thích nằm nhà và đọc sách. Có người thích công nghệ cao. Có người lại mê đồ cổ. Có người phải đi du lịch xa xôi tận cùng thế giới thì mới thỏa nguyện. Có người chỉ cần hàng ngày bước vào khu vườn rậm rạp sau nhà , tìm thấy một vạt nấm mối mới mọc sau cơn mưa hay phát hiện một quả trứng gà ngẫu nhiên lạc trong vạt cỏ là đủ thấy vui rồi. Tôi nhận ra rằng , những phấn khích đó có lẽ rất giống nhau. Cũng giống như người ta thể phản ứng trái ngược nhau khi đứng trước thác Niagara hùng vĩ , người này vui mừng nhảy cẩng lên và ghi nhớ hiện tượng đó suốt đời , nhưng cũng có người nhìn nó và nói: “Thác lớn nhỉ?” rồi họ lập tức quên nó đi ngay sau khi trở về nhà mình. Sao ta phải cảm thấy hoàn toàn bất ngờ với mình về điều đó ? Sao ta phải cảm thấy bực mình về điều đó ? Và sao ta lại muốn rằng tất cả mọi người đều phải nhảy lên khi nhìn thấy thác Niagara ?


Chúng ta vẫn thường nghe một người kĩ tính từng phán xét người khác là phung phí. Một người khoáng đạt đánh giá người kia là keo kiệt. Một người thích ở nhà buông lời chê người khác bỏ bê gia đình. Và một người thích bay nhảy cười chê người ở nhà không biết hưởng thụ cuộc sống… Chúng ta vẫn nghe những điều đó mỗi ngày , đến khi mệt mõi , đến khi nhận ra rằng thỉnh thoảng ta phải phớt lờ tất cả những gì người khác nói , và lúc đó ta rút ra một kinh nghiệm là đừng bao giờ buông lời phán xét người khác một cách dễ dàng.

Một chị bạn khác của tôi theo đuổi việc làm từ thiện chia sẻ. Ban đầu vì lòng trắc ẩn. Rồi vì niềm vui cho chính bản thân. Rồi như một món nợ ân tình phải trả. Rồi như một cuộc đời phải sống. Chỉ như ngọn nến muốn cháy hết mình cho người khác. Ấy vậy mà rất nhiều lần tôi thấy chị vẫn phải khóc vì những lời người khác nói về mình. Vậy đó , kể cả khi ta làm việc vô tư không vụ lợi , cũng không có nghĩa là ta sẽ ngăn được định kiến và những lời bóp méo sự thật ác ý. Vậy sao ta không thản nhiên bước qua nó mà đi ?


Xem thêm…

Hãy Lắng Nghe Lời Của Trái Tim Và Đi Theo Con Đường Mà Nó Mách Bảo

20:00 |
Cách đây mấy năm , khi xe hơi ở VN vẫn còn là thứ vô cùng xa xỉ , người bạn của tôi sau một thời gian quyết tâm dành dụm và vay mượn đã mua được một chiếc. Dù là một chiếc xe cũ thôi. Nhưng vấn đề nằm ở chỗ anh chỉ là một nhà báo với lương lộc bình thường và vẫn đang ở nhà thuê. Người nhà nói anh tiêu pha hoang tàn. Cộng sự xì xào rằng anh học đòi người khác. Bạn bè nghi ngại là anh màu mè làm sang. 

Xem thêm các bài viết khác về nghệ thuật sống:
Làm Việc Tốt Thì Cứ Hãy Kiên Định Với Suy Nghĩ Của Mình Nhé Bạn
Tha Thứ Được Cho Người Khác Cũng Chính Là Tha Thứ Cho Bản Thân Mình

Và anh tâm sự với tôi rằng: từ hồi còn nhỏ, anh đã luôn ước mơ mình được ngồi sau tay lái , được tự lái xe lên rừng xuống biển. Mơ ước đó theo anh mỗi ngày. Bởi thế anh đã tiết kiệm suốt thời gian dài , cho đến khi có khả năng mua được một chiếc xe cho riêng mình. Chỉ thể thôi. Rồi anh nhìn tôi và hỏi: vì sao tôi phải từ bỏ mơ ước chỉ vì tôi sợ người khác đánh giá sai về mình ? Sao tôi phải sống theo sự lập trình của người khác ?


Tôi không tài nào tìm ra một câu trả lời đủ thuyết phục cho câu nói đó. Bởi vậy , tôi luôn ghi nhớ và mang theo câu hỏi của anh bên mình. Nó nhắc nhở tôi rằng , nhiều khi chúng ta vì quá lo lắng về những điều mà người khác đã nói , sẽ nói và có khả năng nói mà không dám sống với con người và với mơ ước của bản thân mình.

Thỉnh thoảng chúng tôi vẫn gặp những người tự cho mình cái quyền được phán xét người khác theo một định kiến có sẵn. Những người không bao giờ chịu chấp nhận sự khác biệt. Đó không phải là ngu ngốc nhất. Điều ngu ngốc nhất là chúng tôi chấp thuận buông mình vào tấm lưới định kiến đó. Cuộc sống của chúng ta nếu bị chi phối bởi định kiến của bản thân đã là điều rất tệ , vậy còn bị điều khiển bởi định kiến của người khác hẳn còn tệ hơn nhiều. Sao ta không thể ngưng sợ hãi , và thử nghe theo cảm xúc chính mình ?

Thực ra , cuộc đời ai cũng có những lúc chính mình cũng không biết mình nên làm thế nào mớiđúng. Khi ấy , ba tôi dạy rằng , ta chỉ cần nhớ và làm theo nguyên tắc sống cơ bản và cực kì ngắn gọn: đầu tiên , hãy tôn trọng người khác. Rồi sau đó , nghe theo chính mình. Hãy tôn trọng. Bởi cuộc sống là muôn mặt , và mỗi người có một cách sống khác nhau. Chẳng có cách sống nào cơ sở để đánh giá cách sống khác. John Mason có viết một cuốn sách với tiêu đề “Bạn ra đời là một nguyên bản , đừng chết như một bản sao” Tôi không biết nó đã được dịch ra tiếng Việt chưa , nhưng đó là một cuốn sách tôi rất thích. Nó khiến tôi nhận ra rằng mỗi con người đều là một nguyên bản , duy nhất , độc đáo và đáng được tôn trọng.



Tôi luôn xem nguyên tắc ấy như đôi giày mà tôi phải mang trước khi đi khỏi nhà. Xỏ chân vào nó, và đi khắp thế gian , đến bất cứ nơi nào bạn muốn. Con người ra đời và chết đi đều không theo ý mình. Chúng ta không được ra đời với dáng vể , hình thể , sức khỏe hay sự giàu có mà mình muốn lựa chọn. Nhưng chúng ta đều có một cuộc sống duy nhất để được là chính mình. Chúng ta có một cơ hội duy nhất để sống như mình muốn , làm điều mình tin , sáng tạo điều mình mơ ước , theo đuổi điều mình khát khao , yêu thương người mình yêu. Bạn biết mà , cơ hội đó chính là cuộc đời này – chỉ là một cái nháy mắt so với những vì sao. Bởi vậy , đừng để mình cứ mãi xoay theo những tiếng ầm ĩ khác , hãy lắng tai nghe lời thì thầm của tráitim
Xem thêm…