Cách
đây mấy năm , khi xe hơi ở VN vẫn còn là thứ vô cùng xa xỉ , người bạn của tôi
sau một thời gian quyết tâm dành dụm và vay mượn đã mua được một chiếc. Dù là một
chiếc xe cũ thôi. Nhưng vấn đề nằm ở chỗ anh chỉ là một nhà báo với lương lộc bình
thường và vẫn đang ở nhà thuê. Người nhà nói anh tiêu pha hoang tàn. Cộng sự xì
xào rằng anh học đòi người khác. Bạn bè nghi ngại là anh màu mè làm sang.
Xem thêm các bài viết khác về nghệ thuật sống:
- Làm Việc Tốt Thì Cứ Hãy Kiên Định Với Suy Nghĩ Của Mình Nhé Bạn
- Tha Thứ Được Cho Người Khác Cũng Chính Là Tha Thứ Cho Bản Thân Mình
Và anh tâm sự với tôi rằng: từ hồi còn nhỏ, anh đã luôn ước mơ mình được ngồi sau tay lái , được tự lái xe lên rừng xuống biển. Mơ ước đó theo anh mỗi ngày. Bởi thế anh đã tiết kiệm suốt thời gian dài , cho đến khi có khả năng mua được một chiếc xe cho riêng mình. Chỉ thể thôi. Rồi anh nhìn tôi và hỏi: vì sao tôi phải từ bỏ mơ ước chỉ vì tôi sợ người khác đánh giá sai về mình ? Sao tôi phải sống theo sự lập trình của người khác ?
Xem thêm các bài viết khác về nghệ thuật sống:
- Làm Việc Tốt Thì Cứ Hãy Kiên Định Với Suy Nghĩ Của Mình Nhé Bạn
- Tha Thứ Được Cho Người Khác Cũng Chính Là Tha Thứ Cho Bản Thân Mình
Và anh tâm sự với tôi rằng: từ hồi còn nhỏ, anh đã luôn ước mơ mình được ngồi sau tay lái , được tự lái xe lên rừng xuống biển. Mơ ước đó theo anh mỗi ngày. Bởi thế anh đã tiết kiệm suốt thời gian dài , cho đến khi có khả năng mua được một chiếc xe cho riêng mình. Chỉ thể thôi. Rồi anh nhìn tôi và hỏi: vì sao tôi phải từ bỏ mơ ước chỉ vì tôi sợ người khác đánh giá sai về mình ? Sao tôi phải sống theo sự lập trình của người khác ?
Tôi
không tài nào tìm ra một câu trả lời đủ thuyết phục cho câu nói đó. Bởi vậy ,
tôi luôn ghi nhớ và mang theo câu hỏi của anh bên mình. Nó nhắc nhở tôi rằng , nhiều
khi chúng ta vì quá lo lắng về những điều mà người khác đã nói , sẽ nói và có
khả năng nói mà không dám sống với con người và với mơ ước của bản thân mình.
Thỉnh
thoảng chúng tôi vẫn gặp những người tự cho mình cái quyền được phán xét người
khác theo một định kiến có sẵn. Những người không bao giờ chịu chấp nhận sự
khác biệt. Đó không phải là ngu ngốc nhất. Điều ngu ngốc nhất là chúng tôi chấp
thuận buông mình vào tấm lưới định kiến đó. Cuộc sống của chúng ta nếu bị chi
phối bởi định kiến của bản thân đã là điều rất tệ , vậy còn bị điều khiển bởi định
kiến của người khác hẳn còn tệ hơn nhiều. Sao ta không thể ngưng sợ hãi , và thử
nghe theo cảm xúc chính mình ?
Thực
ra , cuộc đời ai cũng có những lúc chính mình cũng không biết mình nên làm thế
nào mớiđúng. Khi ấy , ba tôi dạy rằng , ta chỉ cần nhớ và làm theo nguyên tắc sống
cơ bản và cực kì ngắn gọn: đầu tiên , hãy tôn trọng người khác. Rồi sau đó ,
nghe theo chính mình. Hãy tôn trọng. Bởi cuộc sống là muôn mặt , và mỗi người
có một cách sống khác nhau. Chẳng có cách sống nào cơ sở để đánh giá cách sống khác.
John Mason có viết một cuốn sách với tiêu đề “Bạn ra đời là một nguyên bản , đừng
chết như một bản sao” Tôi không biết nó đã được dịch ra tiếng Việt chưa , nhưng
đó là một cuốn sách tôi rất thích. Nó khiến tôi nhận ra rằng mỗi con người đều
là một nguyên bản , duy nhất , độc đáo và đáng được tôn trọng.
Tôi
luôn xem nguyên tắc ấy như đôi giày mà tôi phải mang trước khi đi khỏi nhà. Xỏ
chân vào nó, và đi khắp thế gian , đến bất cứ nơi nào bạn muốn. Con người ra đời
và chết đi đều không theo ý mình. Chúng ta không được ra đời với dáng vể , hình
thể , sức khỏe hay sự giàu có mà mình muốn lựa chọn. Nhưng chúng ta đều có một cuộc
sống duy nhất để được là chính mình. Chúng ta có một cơ hội duy nhất để sống
như mình muốn , làm điều mình tin , sáng tạo điều mình mơ ước , theo đuổi điều
mình khát khao , yêu thương người mình yêu. Bạn biết mà , cơ hội đó chính là cuộc
đời này – chỉ là một cái nháy mắt so với những vì sao. Bởi vậy , đừng để mình cứ
mãi xoay theo những tiếng ầm ĩ khác , hãy lắng tai nghe lời thì thầm của tráitim.
0 Nhận xét